Câu chuyện chỉ nhìn vào các chỉ số đẹp mà quên đi thực tế bên trong (Hiệu ứng Watermelon)
Bệnh chung của nhiều ae, nhất là anh em làm chung lâu rồi, thông minh quá, kỹ năng lách số cũng rất giỏi.
Nhiều cuộc họp thời gian có giới hạn, mỗi ae vào báo xong qua ae khác, không có cơ hội đào sâu vào từng chỉ số, chỉ thấy toàn số dưa hấu.
Ae cũng dĩ hòa vi quý, không muốn không khí cuộc họp căng thẳng, nên cũng qua loa đại khái qua các con số đẹp
Anh em hãy tìm cách đi vào vùng màu đỏ nha!
Bài hay từ bạn: Đặng Hải Anh - CIO công ty PNJ
“Hãy xem các chỉ số của tôi, tất cả đều màu xanh"
"Và của tôi cũng vậy"
"Tôi nữa, xem này, mọi thứ đều ổn"
Dân dự án thì hay có câu chuyện: mọi chỉ số đều tốt, ca mổ đã diễn ra thành công tốt đẹp, nhưng ... bệnh nhân thì "đăng xuất" - như ngôn ngữ 9x bây giờ.
Tất cả đều xanh, đều đẹp đẽ và đều "ngon lành anh ơi" nhưng thực tế thì người dùng, khách hàng, các bằng hữu liên quan đều đang "xất bấc xang bang".
Phải chăng chúng ta, những người làm lãnh đạo đã quá tự tin vào khả năng đọc số của mình, hay cũng có thể chúng ta, 1 cách nào đó, với sự ngạo nghễ ngút trời từ những hào quang cũ - đã vô tình sa vào căn bệnh lãnh đạo đại khái - lãnh đạo hình thức, hoặc tệ hơn cả, chúng ta đã nghiện sự tôn vinh, các tiếng wow wow hay vỗ tay đôm đốp đến mức cố tình phớt lờ đi hiện thực đỏ lửa "ngoài kia" và hài lòng được/bị control/dẫn dắt bởi các loại báo cáo dưa hấu?
Dù thế nào đi nữa thì việc chữa bệnh sẽ bắt đầu bằng việc (tự) khám bệnh.
Post này chỉ để tự nhắc mình cần tái khám thường xuyên và để chia sẻ với anh em đồng đội.
Just a #selfreflection